Truyền thống văn hóa người Việt Nam là Tôn sư trọng đạo, là uống nước nhớ nguồn, là nhớ ơn thầy cô.
Trong chúng ta ai mà không có những người thầy cô để lại trong chúng ta những ấn tượng khó quên, những kỷ niệm một thời áo trắng ngây thơ...
Nhân dịp ngày Nhà Giáo Việt Nam, các bạn thấy không? Không khí thật náo nhiệt hơn bình thường, phố phường đầy hoa bày trí tuyệt đẹp, các thầy cô và học sinh quần áo tề chỉnh đẹp hơn, sân trường tưng bừng cờ hoa và nét mặt khả ái hơn và rộn ràng hơn. Với tôi, đây cũng là dịp tôi nhìn lại phía sau một thời áo trắng với khung trời thi vị, được dệt bằng thơ...của ngày xưa ấy.
Ngày ấy, tôi vẫn còn nhớ, tôi chỉ là cậu học sinh khờ dại, nhút nhát, gần năm cuối ra trường thế mà nếu có chuyện phải gặp một cô bạn học nào là
"mặt đỏ, tía tai", giọng nói ngập ngừng không thành câu, tay
"vân vê tà áo". Những ngày tháng đẹp đó giờ vội qua rồi, qua rồi những ngày mà lòng thấy nghẹn ngào khi chiều xuống mà bóng dáng tà áo trắng ai tung bay trên vĩa hè đầy xác hoa phượng rơi rơi. Qua rồi những buổi chiều mưa rơi, lòng giá lạnh khi quên mất buổi học vì ai...
Thôi thì kỷ niệm đẹp một thời áo trắng mộng mơ thì nhiều lắm. Bao nhiêu năm ẩn dấu trong lòng, giờ nhìn lại tuổi học sinh hôm nay sôi nổi hơn, có điều kiện hơn, gợi lại trong tôi những ngày tháng cũ và trong tôi bóng dáng những người thầy cô từng bao năm dạy dổ tôi thành người vẫn in đậm trong lòng và mãi mãi không quên nghĩa ân tình một đời thầy cô đã góp nhặt hành trang cho tôi vào đời.
Nhân dịp này, trên diễn đàn này tôi xin được chia sẻ cùng các anh chị, các bạn và quý thầy cô tâm tình Ngày Nhà Giáo và bài thơ sưu tầm sau đây:
NGHĨA THẦY CÔ
Một mùa thu như bao mùa thu trước
Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò
Phấn trắng, bảng đen, nét mực thầy vẫn đỏ
Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa...
Thời gian qua, mùa thu nay có khác
Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu
Nghĩa thầy cô một đời không trả hết
Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.
Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở
Mà tập bài thầy chấm đã khác xưa
Chúng con đi, biết khi nào về lại
Có bao giờ tìm được thuở ngây thơ...
Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc
Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm
Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp
Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên
Xin chia vui cùng niềm vui chung và vẫn luôn ghi đậm ơn thầy cô mãi mãi trong lòng tôi.
Saigon, Nov, 19, 2011.
Sonatan568